Một đêm hè ẩm ướt trong căn hộ của tôi ở trung tâm TP.HCM, ánh đèn thành phố lấp lánh ngoài cửa sổ. Màn hình điện thoại hiển thị ứng dụng BTC Sugar Dating. Tôi là Linh, 26 tuổi, nhà thiết kế đồ họa trong một công ty quảng cáo sôi động, bề ngoài hào nhoáng nhưng bên trong trống rỗng. Qua nền tảng này, tôi gặp Tuấn, một người đàn ông khiến tôi tò mò và bối rối. Buổi hẹn đầu tiên mở ra hành trình khám phá ranh giới cảm xúc và những sự thật ẩn giấu, buộc tôi phải suy nghĩ lại ý nghĩa của mối quan hệ này.
Tôi tham gia BTC Sugar Dating không kỳ vọng nhiều. Thanh toán bằng Bitcoin hứa hẹn sự minh bạch và an toàn, điều này khiến tôi yên tâm. Hồ sơ của tôi đơn giản: “Yêu nghệ thuật và những cuộc trò chuyện đêm khuya, tìm người đồng điệu.” Hồ sơ của Tuấn thu hút tôi—ảnh đôi tay cầm cốc cà phê, phần giới thiệu: “Thời gian ngắn ngủi, hãy sống cho hiện tại.” Tin nhắn của anh ngắn gọn: “Cuối tuần rảnh không? Mời em cà phê.” Tôi trả lời, và anh gửi ngay một khoản Bitcoin qua nền tảng với ghi chú: “Mong gặp em.”
Buổi hẹn đầu ở một quán cà phê nghệ thuật ở quận 3. Tuấn đến trong bộ vest tối màu, điềm tĩnh nhưng có chút xa cách. Anh gọi cà phê đen và nói: “Anh thích chỗ này—yên tĩnh, dễ tập trung.” Chúng tôi nói về phim và cuộc sống thành phố, rồi anh hỏi tại sao tôi ở đây. Tôi thành thật: “Em muốn tự do—có thể là tài chính, có thể là cảm xúc.” Anh gật đầu, ánh mắt dò xét. Trước khi đi, anh gửi Bitcoin, nói: “Cảm ơn thời gian của em, Linh.” Có một căng thẳng mơ hồ, như thể chúng tôi ký một hợp đồng vô hình.
Buổi hẹn thứ hai, anh đề nghị đến phòng tranh. Những nhận xét của anh về các bức họa khiến tôi bất ngờ. “Nghệ thuật giấu câu chuyện, nhưng em phải tự tìm câu trả lời,” anh nói. Tôi đùa, hỏi liệu anh có đang tìm câu chuyện của mình. Anh ngập ngừng, rồi đáp: “Có lẽ.” Anh chia sẻ chút về quá khứ—một doanh nhân công nghệ, quen với cô đơn nhưng không muốn thừa nhận. Khi anh gửi Bitcoin tối đó, tôi cảm thấy không chỉ là tiền—đó là thử nghiệm ranh giới. Anh giấu gì?
Buổi hẹn thứ ba ở một nhà hàng Nhật kín đáo. Dưới ánh đèn mờ, Tuấn thoải mái hơn, thậm chí đùa. Anh hỏi: “Có thể hoàn toàn trung thực không?” Tôi nghĩ rồi đáp: “Khó, nhưng em muốn thử.” Ánh mắt anh cân nhắc lời tôi. Sau bữa tối, anh gửi Bitcoin với tin nhắn: “Sự trung thực của em quý giá.” Tôi cảm nhận sự gần gũi nguy hiểm, như thể chúng tôi đang tiến gần một ranh giới cấm. Giao dịch hay hơn thế?
Buổi hẹn thứ tư, chúng tôi đi dạo ven sông Sài Gòn. Anh bất ngờ nói: “Linh, anh ít khi nói thật, nhưng với em anh muốn.”