Tối hôm đó, tôi ngồi ở góc quen thuộc của một quán cà phê, nhìn chằm chằm vào trang ghép đôi của BTC Sugar Dating trên điện thoại. Là một Sugar Baby hoạt động trên nền tảng này hai năm, tôi đã quen với việc gặp gỡ những người khác nhau, trao đổi thời gian và sự đồng hành, rồi kết thúc mỗi cuộc gặp bằng âm thanh thông báo chuyển khoản Bitcoin. Cuộc sống này cho tôi cảm giác kiểm soát, nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi cảm thấy thiếu một điều gì đó. Rồi tôi gặp cô ấy—Linh, một cô gái như chiếc gương, phản chiếu những phần trong tôi mà tôi chưa từng dám đối diện.
Giao diện của BTC Sugar Dating luôn trực quan, các quy tắc rõ ràng và minh bạch. Hồ sơ của tôi đơn giản: 28 tuổi, yêu văn học và du lịch, tìm kiếm những mối liên kết ngắn nhưng ý nghĩa. Hôm đó, hệ thống ghép tôi với Linh, người có hồ sơ giống tôi đến kinh ngạc: cùng tuổi, đam mê sách, thích đi du lịch một mình, thậm chí giọng điệu trong phần giới thiệu cũng tương tự. Một cảm giác bất an kỳ lạ trỗi dậy, như thể gặp một người lạ quá quen thuộc. Tôi nhắn tin đầu tiên: “Chào, hồ sơ của bạn thú vị thật. Hình như chúng ta giống nhau.” Cô ấy trả lời: “Haha, mình cũng nghĩ vậy. Cà phê nhé?”
Chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê sách cũ, với kệ gỗ và mùi cà phê dễ chịu. Tôi đến sớm, nhấm nháp cà phê đen, lật giở Rừng Na Uy của Murakami. Linh bước vào với áo sơ mi trắng đơn giản, nụ cười kín đáo, như đang dò xét. Chúng tôi nói về Murakami—cô ấy thích sự cô đơn trong *Rừng Na Uy*, tôi thích triết lý của *Kafka Bên Bờ Biển*. Cuộc trò chuyện trôi chảy, nhưng ánh mắt cô ấy giữ một khoảng cách, như sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào.
“Tại sao bạn ở trên BTC Sugar Dating?” tôi cẩn thận hỏi. Cô ấy cười nhẹ. “Mình muốn kiểm soát thời gian của mình, và tò mò xem người khác nhìn mình thế nào.” Lời cô ấy như gương. Chẳng phải đó là lý do tôi ở đây sao? Cả hai chúng tôi đều dùng sự minh bạch của giao dịch Bitcoin để tạo ra một sự gần gũi có kiểm soát, nhưng đằng sau là khát khao điều gì đó chân thực.
Lần gặp thứ hai, chúng tôi đi dạo bên sông, ánh đèn thành phố lấp lánh trên mặt nước. Đột nhiên, cô ấy kể về tuổi thơ: một gia đình tan vỡ, luôn khao khát tình yêu nhưng sợ bị tổn thương. Tôi sững sờ—đó là câu chuyện của tôi. Tôi chia sẻ cách sự lạnh lùng của gia đình dạy tôi đặt ranh giới cảm xúc trên nền tảng này. Ánh mắt cô ấy dịu lại. “Chúng ta đang chạy trốn khỏi cùng một thứ, chỉ khác cách thôi.” Thông báo chuyển khoản Bitcoin vang lên, nhưng nó giống một lời thú nhận chung hơn là giao dịch.
Lần thứ ba, cô ấy đưa tôi một tập thơ tự viết. “Đây là một phần của mình,” cô nói. Những câu thơ đầy cô đơn và giằng xé, như phản ánh trái tim tôi. Tôi bắt đầu tự hỏi, cô ấy chỉ là một Sugar Baby khác hay là bóng hình số phận của tôi? Chúng tôi chia sẻ nhiều hơn—chuyện khách hàng, nỗi sợ về tương lai, cảm giác lẫn lộn về nền tảng. Cô ấy nói: “BTC Sugar Dating khiến mình thấy an toàn, nhưng đôi khi mình tự hỏi, liệu mình có đang giấu con người thật sau những giao dịch?”
Đến lần gặp thứ tư, sự bất an lớn dần. Sau mỗi chuyển khoản Bitcoin, cô ấy luôn nói: “Đây là hợp đồng của chúng ta, đừng nghĩ nhiều.” Nhưng tôi không thể ngừng tự hỏi, liệu cô ấy có muốn điều gì hơn, như tôi? Trong một quán bar nhỏ, khi nhấm nháp rượu, cô ấy hỏi: “Nếu gặp con người thật của bạn, bạn có sợ không?” Câu hỏi của cô ấy xuyên thủng hàng rào phòng vệ của tôi, và tôi không thể trả lời.
Ở lần gặp cuối, cô ấy nói sẽ rời nền tảng để tìm “một cuộc sống chân thực hơn”. Tôi hỏi đó là gì, nhưng cô chỉ cười: “Có lẽ bạn là tương lai của mình, hoặc mình là quá khứ của bạn.” Cô gửi khoản chuyển Bitcoin cuối cùng và biến mất khỏi danh bạ. Nhìn màn hình điện thoại, bóng hình cô ấy vẫn lởn vởn trong đầu. Cô ấy có thật không, hay chỉ là một hình chiếu, buộc tôi đối mặt với điều tôi tránh né?
Các nhà tâm lý học nói rằng ta tìm kiếm chính mình trong người khác. Sự minh bạch của BTC Sugar Dating khiến tôi nghĩ mình kiểm soát mọi thứ, nhưng Linh cho tôi thấy tôi đang chạy trốn khỏi phần trong mình khao khát được thấu hiểu. Câu chuyện, bài thơ, câu hỏi của cô ấy dạy tôi rằng Bitcoin có thể mua thời gian, nhưng không mua được câu trả lời của tâm hồn. Mối liên kết ngắn ngủi này buộc tôi xem lại ranh giới và mong muốn của mình. Có lẽ tự do thật sự không nằm trong sự an toàn của hợp đồng, mà là chấp nhận sự mong manh và bước tiếp.