Tôi Dùng Bitcoin Mua 60 Phút Của Anh Ấy, Nhưng Anh Ấy Ở Lại Cả Đêm

Giữa ánh đèn neon của Sài Gòn, tôi nghĩ mình đã quen với những cuộc gặp thoáng qua. Với tôi, BTC Sugar Dating chỉ là một nền tảng giao dịch rõ ràng: tôi cho thời gian, anh cho Bitcoin, không ràng buộc. Nhưng đêm đó, tôi chỉ định mua 60 phút đồng hành của anh, không ngờ anh lại cho tôi cả một đêm đầy chân thành.
 
Tôi là Linh, 28 tuổi, thiết kế tự do. Cuộc sống ổn, nhưng cứ thấy trống trải. Bạn bè bảo tôi quá khép kín, tránh yêu như tránh bẫy. Có lẽ vậy, nhưng tôi mệt mỏi với những lời hứa hão. Tôi đăng ký BTC Sugar Dating trong lúc ngẫu hứng, nghĩ chẳng mất gì. Hồ sơ của anh đơn giản: 32 tuổi, làm công nghệ, thích phim và đi dạo đêm, ảnh đại diện là một tách cà phê mờ. Tôi nhắn bâng quơ: “Cuối tuần nói chuyện một tiếng nhé?” Anh trả lời nhanh: “Ok, chọn chỗ đi.” Rồi gửi một ít Bitcoin, ghi chú: “60 phút, chốt.” Tôi cười—thẳng thắn ghê.
 
Chúng tôi hẹn ở một quán bar nhỏ ở Quận 7, ánh đèn vàng mờ, nhạc jazz lững lờ. Anh đã ở đó, góc quán, mặc áo len đen đơn giản, như nhân vật trong phim nghệ thuật. Anh đứng dậy, cười: “Em ngoài đời sáng sủa hơn ảnh.” Tôi đảo mắt—sến quá—nhưng ngồi xuống, sẵn sàng cho “giờ làm việc”.
 
Nhưng mọi thứ lệch hướng. Anh tên Tài, không phải kiểu đàn ông ba hoa. Nói chậm rãi, nhưng mỗi lời đều chạm vào lòng. Anh hỏi tôi dạo này thế nào, tôi trả lời qua loa: “Đời như chạy marathon.” Anh không cười, chỉ nhìn tôi: “Có bao giờ em dừng lại để thở không?” Tôi sững sờ—ai hỏi vậy đâu? Anh kể về mình: một gã bình thường trong ngành công nghệ, áp lực, mất ngủ, chẳng ai để tâm sự. “Anh vào BTC Sugar Dating để tìm người nói thật, dù chỉ một tiếng.”
 
Tim tôi rung lên. Nụ cười “chuyên nghiệp” của tôi lung lay. Chúng tôi nói về phim—anh thích Before Sunset vì sự chân thật của nó. Tôi trêu: “Dân công nghệ mà xem phim này?” Anh cười: “Dân công nghệ cũng có trái tim.” Một tiếng trôi qua, nhưng tôi không ngắt. Anh gọi thêm ly rượu: “Tối nay anh rảnh. Em thì sao?” Tôi nhún vai: “Cũng được.”
 
Chúng tôi nói đến khuya. Về tuổi thơ—anh thích những lần đi chợ đêm với bố mẹ, tôi cũng có ký ức tương tự. Về những đêm mất ngủ—anh nghe jazz, tôi trốn vào phim cũ. Như thể chúng tôi thắp những ngọn đèn nhỏ trong nỗi cô đơn của nhau. Đêm đó, Bitcoin chẳng được nhắc đến, tôi cũng quên đây là “giao dịch”. Ra khỏi bar, trời sắp sáng. Anh tiễn tôi ra bến xe, nói: “Cảm ơn em, thật sự.” Tôi cười: “Quá 60 phút rồi nhé.” Anh lắc đầu: “Cái này không mua được. Em cho anh đấy.”
 
Về nhà, tôi mở BTC Sugar Dating, nhìn hồ sơ anh, lòng nặng trĩu. Bitcoin nằm trong ví, nhưng giá trị đêm đó thì vô giá. Ở Sài Gòn đầy mặt nạ, BTC Sugar Dating đưa tôi đến anh—người phá luật bằng sự chân thành. Tôi tưởng mình mua thời gian của anh, nhưng anh cho tôi một đêm đáng giá hơn tiền.