Anh ấy cho tôi một Bitcoin, nhưng tôi muốn cho anh cả thế giới

Những đêm Sài Gòn lúc nào cũng rực rỡ, ánh đèn neon sáng hơn cả sao trời. Tôi ngồi trong một quán cà phê nhỏ ở quận 1, lướt BTC Sugar Dating. Tin nhắn của anh hiện lên: “Tối nay ăn tối nhé? Một BTC.” Thẳng thắn, không vòng vo. Ứng dụng này là vậy – rõ ràng, không hứa hẹn gì mơ mộng. Nhưng đôi khi, trái tim vẫn rung lên.
 
Anh tên là Phong, ngoài 30, bình dị với áo thun đen. Không phải kiểu khoe của, nhưng đôi mắt anh như chứa cả một câu chuyện dài. Chúng tôi gặp nhau ở một nhà hàng Nhật nhỏ ở Phú Nhuận, ánh sáng mờ ảo, mùi sushi thơm lừng. Anh gọi một chai sake, cười nhẹ: “Anh ít uống lắm, nhưng tối nay muốn thử gì đó khác.” Giọng anh làm tôi khựng lại. Cảm giác này, không chỉ là một giao dịch.
 
Lần gặp đầu tiên thoải mái, như trò chuyện với bạn cũ. Anh hỏi tôi sao lại dùng BTC Sugar Dating, tôi đáp bâng quơ: “Muốn cuộc sống dễ thở hơn chút thôi.” Anh gật đầu, không hỏi thêm, như thể hiểu hết. Cuối buổi, anh chuyển Bitcoin qua ứng dụng – nhanh, minh bạch, đúng như lời quảng cáo. Ví tôi có thêm một BTC, nhưng lòng lại thấy trống rỗng.
 
Lần thứ hai, anh rủ tôi lên một rooftop bar ở quận 7. Gió mát, thành phố lấp lánh dưới chân. Anh bắt đầu kể về mình: làm trong công nghệ, lăn lộn từ nhỏ, giờ có tiền nhưng lại chẳng có ai thật sự gần gũi. “Anh không tìm tình yêu ở đây,” anh nói khẽ, “chỉ muốn có người nghe anh nói.” Tim tôi thắt lại. BTC Sugar Dating không chỉ là nơi trao đổi, mà là nơi những tâm hồn cô đơn chạm vào nhau.
 
Lần thứ ba, chúng tôi đi dạo ở công viên 30/4, hoàng hôn nhuộm trời đỏ rực. Anh bảo: “Anh sợ cô đơn, nhưng không giỏi yêu đương.” Tôi đùa: “Sao không thử yêu thật đi?” Anh cười buồn: “Phức tạp lắm. Ở đây, ít nhất anh biết em không giả vờ yêu anh vì tiền.” Câu nói đó làm tôi giật mình. Tôi chỉ bán thời gian thôi sao? Hay tôi đã bắt đầu quan tâm anh?
 
Những lần gặp sau, mọi thứ dần không còn giống công việc. Anh nhắn tin kể về cuốn sách anh đọc, trêu tôi vì nghiện trà sữa. Có lần anh chuyển BTC kèm ghi chú: “Không phải trả cho thời gian, mà là cảm ơn nụ cười của em.” Tim tôi đập loạn. Tôi bắt đầu chờ tin nhắn của anh, bỏ qua những lời mời khác trên ứng dụng. Nguy hiểm, tôi biết.
 
Lần cuối, anh hẹn tôi ở Bitexco, ban đêm. Thành phố sáng lung linh, nhưng anh im lặng. “Anh phải đi,” anh nói. “Công việc, qua London.” Bụng tôi quặn lại, nhưng tôi vẫn cười: “Chúc anh may mắn.” Anh nhìn tôi, như muốn khắc ghi gương mặt tôi, rồi chuyển một BTC cuối. “Cảm ơn em, vì đã làm anh bớt cô đơn.”
 
Sau đó, anh biến mất. Không tin nhắn, không dấu vết. BTC Sugar Dating vẫn hoạt động mượt mà, ví tôi đầy Bitcoin, nhưng lòng tôi trống rỗng. Tôi nghĩ, nếu gặp lại anh, tôi sẽ nói rằng tôi không chỉ muốn tiền của anh, mà muốn cho anh cả thế giới.
 
Ứng dụng này đưa chúng tôi đến với nhau, rồi chia cách. Tôi tưởng chỉ là giao dịch, nhưng hóa ra là tìm thấy chính mình. Có lẽ đó là điều kỳ diệu của BTC Sugar Dating: bắt đầu bằng hợp đồng, nhưng kết thúc bằng những cảm xúc không thể mua được.